Thấy vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ của Phong Lăng, Tam Bàn cũng biết Phong Lăng bình thường chẳng biết đùa là gì. Tam Bàn chuyển mắt, cười ha ha sáp đến bên cạnh Lệ Nam Hành.
"Phắn ra." Lệ Nam Hành nhăn mày, mất kiên nhẫn cầm chiếc ghế đang ngồi dịch ra chỗ khác.
"Lão đại!" Tam Bàn vẫn mặt dày nhìn Lệ Nam Hành, thấp giọng, dùng âm lượng chỉ đủ để anh nghe thấy nói: "Nếu như anh thật sự chạy tới đây vì Phong Lăng thì anh em bọn tôi sẽ chỉ cho anh vài chiêu. Tạm thời không nói đến chuyện anh là lão đại, chỉ dựa vào lượng thịt này, nếu anh thật sự có ý gì với Phong Lăng, bọn tôi nhất định sẽ giúp..."
Chưa nói hết câu, Tam Bàn đã bị Lệ Nam Hành dùng chân đá qua một bên.
Ngay sau đó, thân thể đồ sộ của Tam Bàn nện vào người Đại Bân đang đứng ở phía sau. Khi Tam Bàn ngã vào ngực Đại Bân, anh ta bắt chước phụ nữ chĩa ra một ngón tay, nũng nịu: "Ai da, anh Đại Bân à! Chân của anh cứng quá đi!"
Khóe môi Đại Bân co giật mạnh: "Cút!"