"Có thời gian đi tìm sông, phá băng thì không bằng dành thời gian ấy giải quyết tầng băng trước cửa đi." Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: "Vấn đề ở còn chưa xử lý xong mà đã đi tìm đồ ăn trước rồi."
Trong giọng điệu của Lệ lão đại có ý trách móc cũng có chút bất lực, nhưng phần nhiều vẫn là thông cảm. Dẫu sao trong hoàn cảnh này, bất kể là ăn hay ở đều là chuyện rất quan trọng.
"Lão đại, anh vào trong ngồi trước đi, ngoài này lạnh lắm." Nói rồi, Phong Lăng chỉ về phía hai chiếc lều.
Lệ Nam Hành không nhìn cô mà đi đến bên vách đá phía trước rồi nhìn xuống.
Phong Lăng nhìn theo bóng lưng anh, nghĩ đến chuyện bản thân mình làm sai nên mới bị phạt đến đây làm nhiệm vụ. Lúc trước, anh đã từng cho cô cơ hội để chuộc lỗi nhưng cô không trân trọng, bây giờ anh làm lơ cô cũng không có gì là lạ.
Cô không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn đống tuyết và củi khô dưới đất.