Ngay cả khi lớp tuyết ở dưới chân mình dày cả nửa mét, từng bước chân của anh vẫn rất vững chắc, chẳng bao lâu đã đến trước mặt cô.
Phong Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên.
Lệ Nam Hành cúi đầu, lạnh lùng nhìn Phong Lăng đang mặc chiếc áo khoác dày ngồi trong đống tuyết, trông như một đứa nhóc lén mặc thử đồ của người lớn. Lệ Nam Hành nhìn một lúc lâu mà thấy cô vẫn chưa phản ứng lại được, đôi mày nghiêm nghị của anh khẽ cử động: "Ngáo rồi à?"
Phong Lăng hoàn hồn lại, nhìn anh một lúc rồi lại cúi đầu nhặt que diêm và hộp quẹt lên, loay hoay đứng dậy. Chiếc áo khoác vừa to vừa dày này thật sự quá vướng víu, cô phải cố hết sức mới có thể đứng vững. Phong Lăng lại nhìn người đàn ông trước mặt một lần nữa, thấy một làn khói trắng bay ra từ trong miệng của anh thì mới khẳng định đây là Lệ lão đại chứ không phải ảo giác.
"Lão đại, sao anh lại đến..."