Cô lại quay trở về, lần này ánh mắt cũng không tránh né nữa mà nhìn thẳng về phía anh, nhưng trong đó không có bất kỳ cảm xúc nào.
Lệ Nam Hành nhìn thái độ của cô mà nheo nheo mắt: "Muốn rời khỏi căn cứ?"
Thấy người đàn ông kia hành xử như thể tối qua chẳng xảy ra chuyện gì, hay thậm chí tệ hơn, mọi thứ đều là chuyện tất lẽ, bàn tay buông thõng bên hông của Phong Lăng siết chặt thêm lần nữa.
Nhưng dù gì cô vẫn là đàn ông, đúng không nào, không thể õng ẹo quá, cũng không được buông thả cho phép bản thân mình dù rất muốn bóp cò bắn tan "dục vọng" ngày hôm qua của anh, vậy nên cô chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
"Lão đại, xin hãy cho tôi rời khỏi đây một thời gian." Phong Lăng im lặng trong chốc lát, cố gắng bình tĩnh để lên tiếng: "Tôi cần ở riêng một thời gian."
"Cần thời gian ở riêng hay cần thời gian tránh né tôi?"