Nhìn dáng vẻ nghe lời hiếm thấy này của Phong Lăng, Kiều Phỉ thật sự hận không thể trực tiếp cầm đũa lên đút cho cô.
Nhưng anh ta cũng biết tính cách thường ngày của Phong Lăng như thế nào, có lẽ bộ dạng lơ mơ này cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi.
Anh ta cười, nhìn cô nói: "Trước hết ăn đi đã, ăn no rồi mới có sức nói chuyện."
Lúc này Phong Lăng mới nhìn anh ta một cái, vừa bỏ đồ ăn vào miệng vừa hỏi: "Nói cái gì?"
Kiều Phỉ liếc nhìn cánh cửa đã tự động đóng lại, lại nhìn cô: "Giữa Lệ lão đại và cô đã xảy ra chuyện gì vậy? Dựa vào những gì anh ta nói ngày hôm qua, tôi đoán… Có phải anh ta đã biết bí mật của cô rồi không?"
Phong Lăng đang cầm dĩa bỗng khựng lại: "Tôi không biết nữa."
"Cái gì gọi là không biết nữa? Biết chính là biết, không biết là không biết, giống như lúc tôi phát hiện ra, chứng cứ vô cùng xác thực, làm sao có thể không rõ ràng được?"
Phong Lăng không giải thích, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.