A K liếc nhìn ra phía bên ngoài, nói với điệu bộ xem thường: "Là xe của em gái Bác sĩ Văn."
Phong Lăng cầm ly nước A K tiện tay rót đầy giúp cô, đôi con ngươi trong suốt không tiếp tục nhìn ra ngoài nữa.
"Thật sự không cần tôi tới phòng y tế cùng cậu sao?"
"Không cần, anh đi huấn luyện đi."
Anh ta nhìn cả người Phong Lăng đều là mồ hôi thì đoán hẳn là cô muốn đi tắm rửa. Nhiều năm qua, cô vẫn giữ một thói quen quái gở là không thích có người ở trong phòng lúc mình tắm, A K không nghi ngờ gì, dẫu sao trên thế giới này cũng có rất nhiều người kỳ quái.
"Được, vậy có việc gì thì cậu gọi điện thoại cho tôi! Tôi sẽ nói với anh Kiều một tiếng, xin anh ấy cho phép tôi mang di động trong người suốt buổi huấn luyện hôm nay."
"Ừm."
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, A K đã đi xa.