Tam Bàn vừa lẩm nhẩm xong cầm cốc nước lên uống, trong nháy mắt bởi vì lời nói của Nam Hành mà suýt chút phun ra, ho liên tục mấy tiếng, ho đến mức khuôn mặt béo mũm mĩm cũng đỏ lên.
Mười, mười suất?
Dù là một anh béo, nhưng anh ta cũng đâu ăn được nhiều đến thế.
Trong nháy mắt, bất thình lình nhận được sự "quan tâm đặc biệt" của lão đại, Tam Bàn lẳng lặng chép miệng, không dám nói thêm câu nào nữa.
Thật ra, vấn đề chủ yếu đâu có liên quan gì lắm tới bít tết và cơm sườn nhỉ?
Điều quan trọng ở đây chẳng lẽ không phải là lão đại đang ngồi bên cạnh Phong Lăng sao?
Phong Lăng đẩy phần cơm trước mặt mình lên phía trước: "Không cần gọi thêm nữa, tôi không thể ăn hết mấy suất này, chia bốn suất cho Tam Bàn đi."
Tam Bàn vội lắc đầu xua tay, nhìn Nam Hành giống như đang cầu cứu.