"Noãn Noãn."
Mặc Cảnh Thâm đặt tay lên vai cô, sau đó vén mớ tóc rối bời quấn quanh cổ cô ra.
Vừa nhìn thấy anh, Quý Noãn liền vô thức nhào vào lòng anh, nắm thật chặt ống tay áo khi anh cúi người định ôm cô.
Mặc Cảnh Thâm cẩn thận bế cô từ dưới đất lên. Cho dù cả người Quý Noãn run rẩy như thể một giây sau sẽ nổ tung trong lòng anh thì anh vẫn tỏ ra như không nhìn thấy mấy người đang đứng trước cửa, động tác tay vẫn tự nhiên, đặt cô xuống giường.
Quý Noãn trông rất sợ hãi và bài xích tất cả mọi người, nhưng lại không bài xích Mặc Cảnh Thâm, thậm chí còn rất ỷ vào anh.
Nói chính xác là bây giờ cô không chủ động có bất kỳ phản ứng nào, lúc Mặc Cảnh Thâm bế lên, cô không có động tác gì quá khích, mà để mặc anh chỉnh lại tóc và quần áo giúp mình, để mặc anh bế mình đặt lên giường.
Vừa rồi, ngay cả người giúp việc mà Quý Noãn đã quen thuộc tới đưa nước cũng suýt làm cô mất kiểm soát.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm thì khác.