Nam Hành cao gần một mét chín, Phong Lăng cũng gần một mét bảy, hơn kém nhau chừng hai mươi centimet.
Khi anh cúi đầu nhìn cô từ trên xuống có thể thấy rõ từng sợi lông mi của cô. Bởi vì lúc này cô nhìn anh mà dường như hàng mi đông kết từng giọt sương, không hề có chút ấm áp.
Dù cho xa nhau mười tháng, bề ngoài là thân xác cô Cả nhà họ Phong, nhưng trong xương cốt cô vẫn là Phong Lăng trước kia.
Cô độc, trầm lặng, lạnh lùng.
Lòng anh có hơi xao động, chua xót và đau đớn, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nam Hành vứt tàn thuốc cầm trên tay, nhấc chân giẫm tắt ngay lập tức. Anh vừa định duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, ai ngờ lại bị Phong Lăng lẳng lặng tránh né, đồng thời lùi về sau một bước giữ khoảng cách một mét.
Nam Hành cúi mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Mười tháng không gặp, em định tránh anh thế này mãi sao?"