Ánh mắt của Quý Noãn vẫn hơi mê man, cô chỉ có thể nhận ra người trước mắt mình là Thịnh Dịch Hàn. Nhưng sau khi tỉnh lại, bởi vì bị hôn mê trong thời gian dài mà trong cơ thể dường như có gì đó khô nóng giống như đã bị đè nén rất lâu.
Đây không phải lần đầu tiên cô bị người ta bỏ thuốc thế nên trong nháy mắt đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Quý Noãn vội vàng muốn ngồi dậy khỏi giường, nhưng có lẽ trước đó hít vào quá nhiều khí gây mê nên vừa ngồi dậy được một lát thì cả người đã mất hết sức lực, phải nằm xuống lại. Cô chỉ có thể nhìn Thịnh Dịch Hàn đang đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô, giống như đang nhìn một người vô cùng yếu ớt đến trói gà cũng không chặt, khổ sở giãy giụa trong lao tù.
Hai tay cô lập tức siết lấy ga trải giường dưới người, lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Lại còn bỏ thuốc tôi? Thịnh Dịch Hàn, tôi biết anh là tên đê tiện, bỉ ổi, nhưng hiện giờ anh bỉ ổi đến mức khiến tôi ghê tởm!"