Mặc Cảnh Thâm không bóc mẽ ý định trả thù nhỏ nhen của cô gái nhỏ. Khi cô nhận lấy bát cúi đầu ngoan ngoãn ăn thì khóe môi anh khẽ cong lên, giọng nói đều đều: "Ăn đi, không còn nóng nữa đâu."
Quý Noãn không trả lời, cắm cúi tập trung ăn.
Sau khi ăn xong, cô còn chưa lên tiếng thì anh đã vô cùng tự giác bế cô về giường.
Cái kiểu bế đi bế lại này…
Cổ họng Quý Noãn khó chịu, sau khi ho khan một tiếng, cô chỉ ngồi trên giường không nói chuyện, rồi chợt nhớ đến điện thoại của mình: "Mặc Cảnh Thâm, lấy túi xách cho tôi."
Nghe giọng nói ra lệnh kia, anh chỉ ý tứ nhìn cô rồi cầm túi lên đưa tới mà không nói một lời nào.
Quý Noãn mở khóa túi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy điện thoại chỉ còn bốn phần trăm pin. Cô vừa định lấy sạc pin điện thoại vừa trượt điện thoại lên, liền nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.