Thật ra từ trước đến giờ Quý Noãn đều không khống chế được người đàn ông này, mà hiện tại Mặc Cảnh Thâm đã hơi có xu hướng mất khống chế.
Rốt cuộc tối hôm nay cô đã trêu chọc gì đến anh chứ?
Lúc hơi thở tiếp tục bị tước đoạt đến nghẹt thở, Quý Noãn cắn anh một cái thật mạnh.
Cô cắn hơi ác, có ít máu rỉ ra, nếm được mùi vị mằn mặn.
Anh buông môi răng cô ra, nhưng môi vẫn cứ dán lên môi cô, hơi thở quấn quít giao nhau.
Nhát cắn này của cô khiến cho nụ hôn vốn đã mãnh liệt dường như thêm vài phần bạo lực máu me, khơi dậy một vài thứ chôn sâu trong xương cốt đàn ông. Chỉ là một chiếc váy ngủ khêu gợi không đủ để khiến anh đánh mất lý trí, thế nhưng kể từ ba năm trước, sau khi cô trở về từ thành phố T, hai người đã trải qua nhiều chuyện, nhưng anh chưa từng được thỏa mãn. Một lần, hai lần, một năm, hai năm, thậm chí ba năm, thời gian xa cách quá lâu cộng thêm nỗi nhớ đều hóa thành khát vọng vô biên đối với cô.