Bức tranh này treo trong phòng sách nhà họ Quý từ khi cô còn nhỏ, lúc ấy mẹ cô còn sống. Hôm đó mẹ bế cô vào trong phòng sách lấy đồ, tay cô còn mân mê bức tranh.
Quý Noãn nghĩ thầm, cho dù bức tranh này có giá cả như thế nào thì cô cũng nên mua lại rồi treo vào phòng sách của nhà họ Quý.
"Đây là một trong những bức tranh có giá trị sưu tầm quý hiếm nhất trong số mười danh họa trong nước." Mặc Cảnh Thâm cất giọng bình thản, ánh mắt anh chậm rãi lướt xuống mặt cô: "Muốn sao?"
Quý Noãn đang định trả lời thì chợt có tiếng động cách đó không xa. Cô liếc mắt nhìn thì thấy cách chỗ cô ngồi hai hàng ghế khoảng sáu, bảy mét, anh em Dung thị đang ngồi ở đó. Có người vừa đứng dậy đi ra ngoài trước mặt họ, giọng nói vang đến đây.
Ánh mắt Quý Noãn vừa vặn chạm phải ánh mắt của Dung Thành, lập tức khuôn mặt lãnh đạm của Dung Thành trở nên lạnh lùng lộ liễu.
Quý Noãn: "…"