Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm thấy Quý Noãn đã ăn sạch miếng bánh gato trong tay, anh lại tiện tay đưa cho cô thêm đĩa nữa.
Quý Noãn nhận lấy bánh gato, cắn một miếng, chậm rãi nhai nuốt, mơ hồ nói: "Mặc tổng, chẳng lẽ anh không nhận ra từ khi anh vào sảnh tiệc đã có một người cứ nhìn anh chằm chằm, từ đầu đến cuối không rời mắt sao?"
Mặc Cảnh Thâm nhận lấy ly đế cao được người phục vụ bên cạnh đưa tới, không nhìn về hướng nào khác, chỉ đứng giữa ghế sofa đơn. Cho dù là vừa rồi có người đi qua bắt chuyện hay là bây giờ thì từ đầu đến cuối anh cũng không đi xa cô quá ba mét.
"Có sao? Chẳng lẽ em đang nói chính em?" Anh cất giọng hờ hững như không thèm để ý, đồng thời lại nhìn cô.
Quý Noãn nén nỗi kích động muốn trừng mắt: "Vừa rồi rốt cuộc là tôi bận ăn bánh hay bận nhìn anh, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?"
Anh cười: "Em dám nói mình không nhìn anh không?"
Quý Noãn: "…"
Cô có nhìn.