Quý Noãn chỉ trượt chân một chút, may không trật mắt cá chân. Cô ngẩng phắt đầu lên liền nhìn thấy gương mặt trăm năm không đổi của Mặc Cảnh Thâm ngay trước mặt.
Cô vội vàng định lùi về, nhưng cánh tay anh vẫn giữ chặt eo cô, dễ dàng ôm cô vào lòng.
Thoáng nhìn sắc mặt có chút không bình thường của cô, Mặc Cảnh Thâm nhíu mày: "Trật chân rồi phải không?"
Quý Noãn bặm môi không trả lời, đến khi giãy giụa mãi vẫn không thoát được thì mới nói: "Không phải…"
Cô còn chưa nói dứt lời thì anh đã quả quyết bế cô lên. Ngay lúc bị bế bổng lên, Quý Noãn kinh hãi đến suýt nữa thì kêu thành tiếng, khiếp sợ nhìn người đàn ông này. Vì sắp đến kì sinh lý, người cô không dễ chịu nên sắc mặt mới có vẻ không tốt chứ đâu phải bị trật chân, anh bế cô làm gì?