Thấy anh đi tới, Quý Noãn ôm chặt chiếc chăn trong lòng, nhích tới gần mép giường phía trong: "Không thể ngủ trong phòng sách, nhưng chẳng phải trong phòng khách cũng có sofa có thể ngủ sao?"
Anh đi tới bên giường, nhìn vẻ mặt dè chừng như đề phòng ăn trộm của Quý Noãn, thản nhiên nói: "Tôi đã ngủ trên sofa phòng khách hai ngày rồi, độ thông khí của da sofa rất kém, nằm khó chịu lắm."
Quý Noãn: "…"
Cô mím môi, vẫn giữ chặt chăn, nói: "Vậy anh muốn làm cái gì? Mặc Cảnh Thâm, tôi cảnh cáo anh, tôi còn bị thương…"
Cảm thấy mình nói tới chuyện đã ly hôn cũng không thể làm dịu đi dục vọng của anh, cô đành nhắc tới tình trạng sức khỏe không tốt của mình.
Cô còn chưa dứt lời, anh đã đưa tay tới. Cô sợ hãi định lui, nhưng thấy anh chỉ cầm lấy một trong hai cái gối trên giường, lại tiện tay lấy một cái chăn trong tủ, rồi trải trên mặt đất.
Quý Noãn: "…"
Anh muốn… ngủ trên sàn nhà?