Nụ hôn này vô cùng hoang dại.
Mặc Cảnh Thâm bị lý trí và trách nhiệm ràng buộc nhiều năm. Sau khi theo cô trở lại Hải Thành, ngàn vạn sợi rễ của anh bị cô chặt đứt từng sợi một, bây giờ rốt cuộc cũng đến phiên sợi cuối cùng này.
Anh không biết trút giận vào đâu, nỗi sợ hãi vì suýt chút tận mắt nhìn thấy cô mất mạng gần như thăng hoa trong nụ hôn dây dưa. Bình sinh anh chưa từng nếm qua cảm giác này, không ngờ muốn lấy lại tất cả mọi thứ bị mình tự tay đẩy đi sau khi tất cả đã lắng xuống lại khó đến vậy, thậm chí cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Giờ phút này, anh gạt bỏ tất cả quá khứ trong trạng thái hoàn toàn mất kiểm soát, không đắn đo nữa.
Yêu chính là yêu.
Anh nhất định phải giành lại người con gái mình đã đánh mất.