Thoáng thấy dáng vẻ tự đắc của người đang ngồi trên sofa, Quý Noãn do dự một lúc, không muốn gây chuyện rắc rối, nên vừa mở cửa đã lập tức muốn lui ra ngoài.
Nhưng Quý Mộng Nhiên đã nhìn thấy cô, trong mắt đầy vẻ khiêu khích: "Chị, chị tới tìm em sao?"
Tiếng "chị" này khiến động tác giữ cửa của Quý Noãn khựng lại, cô bình tĩnh lia mắt nhìn sang cô ta. Lúc này những người khác cũng nhìn về phía cô.
"Cô Quý, cô ấy là chị của cô hả?" Cô thiên kim nào đó tò mò lên tiếng.
Dĩ nhiên là câu "cô Quý" này không phải gọi Quý Noãn.
"Tất nhiên, tôi họ Quý, vừa hay chị ấy cũng họ Quý." Quý Mộng Nhiên nhìn qua Quý Noãn. Cái nhìn đó rõ ràng đang châm chọc họ của Quý Noãn không phù hợp với thân thế vốn có của cô.
Đã vào đề rồi, lúc này Quý Noãn mà lui ra ngoài lần nữa thì không hay, thế là cô lạnh lùng nhìn mấy người đó, rồi bước thẳng vào.