Tần Tư Đình có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương từ lời nói của anh, liếc sang nhìn: "Người khác nhìn vào thì không biết, không lẽ Quý Noãn lại không hiểu sao? Cô ấy kiên trì lâu như vậy chính là vì không tin cậu nói tuyệt tình là tuyệt tình luôn. Làm sao cô ấy có thể tin lời cậu nói không yêu, không thương?"
Mặc Cảnh Thâm đảo mắt nhìn người phụ nữ tái nhợt như không còn chút sự sống đang nằm trên giường bệnh: "Với cô ấy, đúng là cần phải có chút thời gian."
"Cho nên cậu cứ từng bước dần dần ép buộc cô ấy như vậy sao?"
Mặc Cảnh Thâm chỉ nghe mà không trả lời.
Tần Tư Đình chợt nghĩ đến điều gì đó: "Cậu đã nói gì với cô ấy vậy hả? Bao lâu nay cô ấy vẫn kiên cường khỏe mạnh, làm gì cũng có mục đích, làm sao chỉ trong một đêm mà đã sa sút tinh thần đến mức này chứ?"
Mặc Cảnh Thâm không chút xao động, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.
Bởi vì anh đã nói, Mặc Cảnh Thâm kia đã chết rồi.
Thật sự đã chết rồi sao?