Quý Noãn hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi của người đàn ông sau lưng. Cô không trả lời, đi thẳng ra ngoài, bước tới trước thang máy rồi ấn nút, im lặng đứng chờ.
Mặc Cảnh Thâm bước ra, gương mặt lạnh tanh, khoác khăn tắm lên người Quý Noãn: "Trên người cô toàn là nước, vào tắm đi, đừng đi lung tung khắp nơi."
Quý Noãn gạt khăn tắm ra, lạnh nhạt nói: "Không cần, đây là chỗ của anh, đáng lý tôi không nên đến."
Người đàn ông nhìn vẻ mặt như bị khoét rỗng trái tim của cô, im lặng không lên tiếng.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Quý Noãn bước thẳng vào trong. Cô đã quên mất lúc mình vội vội vàng vàng đỡ anh vào nhà đã cởi giày quăng ở đâu rồi. Dù sao hiện giờ cô mang hay không mang giày cũng chẳng có gì khác biệt. Cô cứ đi chân trần, cũng không thèm nhìn sắc mặt anh nữa. Sau khi ấn phím số 1, cửa thang máy chầm chậm đóng lại trước mắt cô.