Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cơ thể co quắp của Quý Noãn trên sofa dần dần thả lỏng. Tay cô vẫn ôm bụng, cứ vô thức nằm như vậy vừa chịu đau vừa cố ngủ thiếp đi.
Cô cảm thấy mình ngủ rất say, nhưng lại liên tục nằm mơ.
Cho đến khi Quý Noãn xoay người, cảm giác trên người có sức nặng của tấm chăn thì mới mở bừng mắt ra. Cô cúi xuống nhìn chiếc chăn đắp trên người mình, thì mới phát hiện mình đang nằm trên giường phòng ngủ.
Đêm qua chẳng phải cô bị đau bụng, ngồi im trên sofa không dám cựa quậy sao, không biết cơn đau dứt lúc nào rồi ngủ thiếp luôn trên ghế.
Sao lại chạy về giường rồi?
Quý Noãn ngồi dậy, cúi xuống thấy mình vẫn mặc bộ quần áo tối qua.
Mặc Cảnh Thâm bế cô vào đây sao?
Mới vừa có ý nghĩ này, trái tim Quý Noãn đã đập mạnh. Cô vội vã vén chăn đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.