Hơn nữa mì cũng đã nguội ngắt, dính vào nhau. Thật sự là mấy tiếng vừa rồi anh còn không thèm đụng đũa vào.
Quý Noãn nghi ngờ, sau khi cô đưa tô mì vào, anh chẳng thèm nhìn lấy một cái, nói gì đến chuyện đụng đến hay ăn mì.
Có nghĩa kể cả có đói bụng thì anh cũng không thèm ăn món cô làm sao?
Khoảng cách mười năm giữa cô và anh khó có thể vượt qua đến như vậy ư?
Quý Noãn không lên tiếng, chỉ nhìn bóng lưng anh rồi chợt bước đến, bê bát mì nguội ngắt lên, không nói câu nào xoay người bước đi. Thế nhưng lúc đi ra khỏi phòng sách cô chẳng thèm khống chế lực mở cửa, cửa phòng sách nặng nề đóng sập lại một tiếng thật lớn.
Trong phòng, tay anh đang đặt lên chuột máy tính khựng lại trong chớp mắt, rồi không chút vết tích tiếp tục yên lặng làm việc.
Nhưng hơn mười phút sau, anh đứng dậy rời phòng sách, vì anh nghe thấy tiếng ai đó đang ăn.