Quý Noãn ngồi cùng mẹ Mặc Cảnh Thâm nói chuyện khách sáo hết câu này đến câu khác. Mặc Cảnh Thâm vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt Quý Noãn như đang được cưng chiều.
Trong phòng khách rất nóng, cách đó không xa còn có lò sưởi âm tường kiểu phương Tây, đối diện với chỗ cô ngồi. Cô gái nhỏ như quên mất không cởi áo khoác, lúc này không biết do ngượng ngùng hay bị nóng mà dường như khuôn mặt hơi ửng hồng.
Lông mày Mặc Cảnh Thâm khẽ cong lên, đôi mắt ánh lên tia vui vẻ: "Em không định cởi áo khoác ra sao, đến bữa cơm tất niên thì chắc phải nướng em lên thành thức ăn rồi."
Lúc này Vạn Châu mới để ý, cười nhìn Quý Noãn: "Con bé này, sao vào nhà mà không cởi áo khoác ra. Trong phòng cũng phải đến hai bảy hai tám độ đấy, mau đưa áo cho mẹ, để mẹ gọi người đi cất giúp con."
Quý Noãn lúc này mới vội vàng cởi áo khoác ra đưa cho người giúp việc rồi gật đầu một cái cảm ơn.