Cùng anh nằm trên một chiếc giường, cô khẽ trở mình, nhưng lại sợ mình cử động làm ảnh hưởng đến vết thương của anh, nên dù cựa người cũng rất thận trọng.
Cảm giác này giống như hai người hợp thành một vậy, tay chân liền nhau, anh đau là cô đau, vết thương của anh chính là vết thương của cô.
Vừa nãy ngoài hành lang bệnh viện hơi lạnh, nhưng trong phòng bệnh lại rất ấm. Quý Noãn đắp chăn kín mít, tóc vẫn chưa khô, gáy ẩm ướt vì vừa mới tắm xong. Cô khẽ kéo chăn xuống, vươn tay ra ngoài, cẩn thận xõa tung tóc ra để không nằm đè lên tóc.
Dưới ánh đèn vàng vọt trong phòng bệnh, Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy vết bỏng trên mu bàn tay cô. Đồng phục bệnh nhân màu lam nhạt che đi vết thương gần cổ tay, băng gạc y tế màu trắng quấn nhiều vòng quanh mu bàn tay cô.