Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm.
Quý Noãn lẩm nhẩm tên anh trong lòng, khom người xuống, hôn nhẹ lên vết bầm trên chân mày anh, lại hôn lên mắt anh, sống mũi cao, rồi cuối cùng là đôi môi nhạt màu của anh.
Tuy nhiên, cô không dám hôn quá mạnh, chỉ chạm nhẹ vào môi anh là đã muốn đứng dậy.
Kết quả, cô vừa định lùi lại thì đôi mắt vốn luôn lặng lẽ nhắm chặt của anh lúc này từ từ mở ra. Lúc môi cô cách môi anh mấy centimetre, đôi môi mỏng nhạt màu hé mở: "Sáng sớm đã bị em hôn tỉnh ngủ, đây có phải là phần thưởng cho sự trở về lành lặn bình an của anh không?"
Giọng anh trầm thấp, nhưng từng chữ lại như gõ vào trái tim cô.
Vẻ mặt Quý Noãn lúng túng, nhưng cô không lùi lại, mà nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, dõi theo ánh mắt anh mang theo vài phần tỉnh táo nhưng vẫn sâu thẳm như biển: "Anh tỉnh khi nào vậy?"
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, cười nhẹ: "Mới tỉnh."