Chỉ trong khoảnh khắc, bốn mắt họ nhìn nhau, Quý Noãn nhìn anh rồi lại chỉ vào cốc nước.
Dường như bây giờ toàn bộ giác quan của Mặc Cảnh Thâm mới dần dần hồi phục. Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc đã lâu không thấy từ trên người Quý Noãn, giống như mùi hương mát mẻ mới tắm xong lúc sáng sớm, tươi mát ngọt ngào, cùng với hương nắng ban mai ở Hải Thành mang lại cho người ta cảm giác bình yên, lại còn thoang thoảng đâu đây mùi thơm đặc trưng của hoa Rumdul.
Mấy gã bên ngoài vẫn săm soi nhìn chằm chằm mặt hai người. Quý Noãn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt giục anh mau uống nước.
Mặc Cảnh Thâm vẫn không nhúc nhích, cũng không nhận lấy cốc nước, lạnh lùng im lặng làm người ta không rét mà run.
Dù Quý Noãn biết giờ phút này anh không thể biểu lộ thái độ thân mật hoặc gần gũi với cô được, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh giá vì ánh mắt này của anh.