Quý Noãn đi tới: "Tôi thấy bình thường mọi người ở Mỹ chắc là ăn uống không tệ, vậy hai ngày nay thật sự là quá qua loa. Nếu có thể bắt cá ngoài sông, có thể mua được nguyên liệu nấu ăn trong thôn trang, còn có thể mua được chút gia vị, cộng thêm các loại thịt khô mà các anh mang tới, thật ra chỉ cần nấu nướng đàng hoàng một chút là có thể làm ra mấy món ngon."
"Vậy nên bây giờ cô định ở lại Campuchia để nấu cơm cho mọi người à?" Nam Hành như cười như không nhìn cô.
"Không thể được sao?" Quý Noãn hỏi lại.
Nam Hành nhướng đôi mày anh tuấn lên: "Cô khẳng định mình có thể chịu được thiệt thòi này sao?"
Người anh em nào đó trong căn cứ vừa húp canh cá rột rột vừa nói: "Sáng nay bà Mặc đã giặt hết tất của mọi người luôn đấy, chắc không có việc gì thiệt thòi hơn giặt hơn mấy chục đôi tất đâu…"
Nam Hành nhìn thẳng vào Quý Noãn.
"Tôi thấy, hay là để Mặc Cảnh Thâm tự sinh tự diệt đi, đừng cứu nữa." Anh ta bỗng thấp giọng lạnh nhạt nói.