Đầu thật sự rất choáng váng, Quý Noãn mấy lần muốn đứng lên nhưng đều ngã xuống sofa.
Cô vùng vẫy một hồi rồi đành bỏ cuộc, đưa một tay day day mi tâm, một tay cầm lấy điện thoại di động xem giờ.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ, không biết vừa rồi Mặc Cảnh Thâm có nghe rõ những gì mình nói qua điện thoại không? Lúc đó cô hạ giọng nói rất nhỏ, hơn nữa anh đang họp, chỉ sợ anh không nghe được…
Quý Noãn cắn môi, cố giữ đầu óc tỉnh táo.
Không biết đã qua bao lâu, một phút, hai phút, hay là đã mười phút rồi?
Ngay khi ý thức của Quý Noãn càng lúc càng trở nên mờ mịt, bắt đầu chìm vào cơn mê, cửa phòng bất ngờ vang lên một tiếng động lớn khiến cô giật mình tỉnh lại.
Quý Noãn nhướng mắt lên nhìn bóng dáng Mặc Cảnh Thâm đang tới gần, vẻ mặt anh rất nghiêm nghị. Khi nhìn thấy Quý Noãn nằm rũ rượi trên sofa, anh đưa ánh mắt lạnh như băng lướt quanh phòng VIP một vòng, cuối cùng dừng lại ở chén trà trên bàn.