Quý Noãn ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen thẫm của anh, lắp bắp: "Anh… anh kiềm chế một chút…"
Nhưng lời còn chưa nói hết, nhân lúc cô không phản ứng kịp, anh đã nắm mắt cá chân của cô giơ lên, áp sát tới, bất ngờ đẩy vào…
Tay Mặc Cảnh Thâm giữ chặt hàm dưới của cô hôn xuống. Mái tóc Quý Noãn lộn xộn, mặt ngượng ngùng ửng lên, xinh đẹp mềm mại không gì sánh bằng. Tiếng rên rỉ đứt quãng nhẹ nhàng trầm thấp trào ra khóe môi, tựa như sung sướng, lại tựa như chịu sự giày vò mà van xin.
Anh cúi người hôn lên gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô, giọng căng thẳng trầm khàn, môi kề môi, mơ hồ chất vấn: "Nhớ anh không?"
"Ừm… ừm." Thực tế bây giờ Quý Noãn đã không còn biết chữ "nhớ"* anh hỏi là có nghĩa gì.
(*) Chữ trung想có nghĩa là "nhớ" và cũng có nghĩa là "muốn". Trong tình cảnh này thì chữ "muốn" sẽ đúng hơn, nhưng họ cả tháng không gặp thì "nhớ" cũng đúng.
"Sau này còn giận dỗi với anh nữa không? Hửm?"