Đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh lâu như vậy. Quý Noãn cố kìm nén xúc động, nhất quyết nhốt mình trong phòng, sống chết không chịu ra.
Sáng sớm hôm sau, lúc đang tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm, cô nhìn thấy dấu vết trên mặt không còn rõ ràng nữa, chỉ cần thoa một lớp kem lót là đã che được vết sưng. Có điều băng gạc trên trán vẫn quá bắt mắt.
Cô dự định tìm tiệm cắt tóc nào đó để cắt tóc mái, che đi vết thương trên trán. Dù sao tóc cô khỏe, dài cũng nhanh. Đợi khi vết sẹo biến mất có lẽ tóc đã dài lại rồi, không ảnh hưởng đến bề ngoài.
Phòng khách rất yên tĩnh, Quý Noãn thay quần áo xong thì xoay người bước ra. Cửa phòng vừa mở, cô đã đối mặt với ánh mắt anh.
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh ngồi yên trong phòng khách, thoạt nhìn có vẻ cả đêm không ngủ. Quý Noãn đứng trước cửa nhìn anh, nhưng anh hoàn toàn không có ý định lên tiếng. Nếu không phải Quý Noãn đi ra nhìn thấy anh, chẳng biết anh sẽ ngồi ở đây bao lâu nữa.