Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Quý Noãn không trả lời, một mình ngồi trên giường ấm ức suy nghĩ. Tính đi tính lại, miếng mồi này cả người bọc vàng, quá quý giá, quá khó để giữ. Ai muốn tha đi thì tha đi, cô không cần có được không?
Cửa phòng lại bị gõ vài cái, yên tĩnh vài giây, sau đó là tiếng đàn ông bình thản vang lên: "Noãn Noãn."
Quý Noãn vẫn nằm lì trên giường, phủ chăn lên mặt, không muốn nghe thấy tiếng của anh nữa.
Mặc Cảnh Thâm biết cô khóa trái cửa ở bên trong, tay vặn nắm cửa vô hiệu mà nhỏ giọng nói: "Noãn Noãn, mở cửa ra."
Quý Noãn không trả lời, bực bội nằm trong chăn, dùng sự im lặng để đáp lại anh.
Tính tình cô nhóc này nói là làm, Mặc Cảnh Thâm không thể để cô tự giam mình trong phòng, vì vậy giọng anh cứng rắn hơn: "Quý Noãn, mở cửa ra!"
Nghe thấy anh cao giọng hơn, Quý Noãn ngồi dậy, cố nén cảm giác thôi thúc muốn quăng gối vào cánh cửa: "Không mở! Đầu em đau, em muốn yên tĩnh một mình!"