Nhìn thấy người đàn ông có khí chất mạnh mẽ bước vào, bác sĩ y tá ở bên trong đều quay ra nhìn.
Mặc Cảnh Thâm vẫn mặc bộ quần áo lúc trước. Áo sơ mi của anh còn dính máu ở đầu Quý Noãn nhưng trông anh không hề nhếch nhác.
Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng rắn rỏi lại thêm khuôn mặt tuấn tú lạnh băng nghiêm nghị, toàn bộ bác sĩ y tá đều sợ hãi ánh mắt lạnh lẽo của anh. Dù sao anh cũng mang người vào hơn mười phút rồi mà bây giờ vẫn không ai có thể xử lý vết thương cho cô Quý.
"Chuyện này, thưa anh… cô Quý không cho chúng tôi chạm…" Một bác sĩ lên tiếng: "Tâm lý của cô ấy bất ổn. Chúng tôi sợ cứ nhất quyết chạm vào cô ấy thì sẽ làm tăng gánh nặng tâm lý và làm cô ấy kích động hơn… Anh xem…"
Mặc Cảnh Thâm nhìn Quý Noãn ngồi giữa bọn họ, môi anh mím lại, sải bước dài đi đến.
Đến khi anh đến gần, Quý Noãn vẫn bất lực rúm ró ngồi đó, đầu cũng không ngẩng lên.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy Quý Noãn như thế này.