Quý Noãn ôm chân ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm lên bầu trời bên ngoài.
Cô bị nhốt tại đây, dường như thời gian cũng trở nên ngưng đọng.
Cho đến khi Quý Noãn loáng thoáng nghe thấy tiếng xe vang đến từ xa, cô bỗng chốc bật dậy.
Cô vội vã xoay người chạy đến bên cửa, áp sát lỗ tai lên.
Đây là tầng ba, cô không thể nghe rõ được động tĩnh ở tầng một, nhưng có thể nghe thấy tiếng cửa vang lên, sau đó là một loạt tiếng bước chân từ tầng một đi lên, đang dần tiến lại gần cửa, càng ngày càng gần.
Quý Noãn giơ tay lên, thử đập hai cái thăm dò. Cô muốn báo hiệu với người đang đi tới rằng mình bị nhốt ở đây.
"Còn sức đập cửa sao, chẳng lẽ cô cho rằng người đến là Cảnh Thâm à?"
Bất chợt ngoài cửa vang lên tiếng nói xa lạ. Đó là giọng nói trầm thấp của người đàn ông trung niên từng trải, xen lẫn cả sự rét lạnh và một chút chán ghét.
Tay Quý Noãn đặt trước cửa cứng đờ.