Quý Noãn đột nhiên lui từng bước về phía sau, vẻ mặt nghiêm túc viết lên mấy chữ "em muốn giữ khoảng cách với anh". Cả người cô như con nhím, cố gắng lùi về phía sau.
Mặc Cảnh Thâm liếc cô: "Em lùi thêm bước nữa thử xem?"
"…"
Quý Noãn không lên tiếng, người dính sát vào thành thang máy. Cô uống rượu có sao, thế mà sau khi say còn bị coi là cái túi để anh trút giận nữa.
Ra khỏi thang máy đi vào phòng, Quý Noãn vào thẳng bên trong, vẫn ngoan cố giữ khoảng cách với Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm giơ tay lên day day mi tâm, rồi lại nhìn vẻ mặt kia của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm. Anh ung dung chậm rãi cởi chiếc măng sét đắt giá tinh xảo ra, thấp giọng nói: "Em uống say, anh không so đo với em. Lại đây."
Nét mặt Quý Noãn đầy đề phòng, cô đứng bên cửa sổ, dường như tựa vào rèm cửa sổ bên cạnh mới có cảm giác an toàn.
"Em không uống say!" Cô lên tiếng giải thích.
"Anh nói em lại đây." Mặc Cảnh Thâm trầm giọng ngắt lời cô.