Nơi này cách Quốc tế Oran không xa, khi trở về cũng chỉ mất vài phút. Buổi sáng Mặc Cảnh Thâm đích thân khao thưởng dạ dày cô, bây giờ cô mời ông xã mình đi dùng bữa trưa xem nhưđáp lễ.
Nhưng không biết bây giờ Mặc Cảnh Thâm có bận hay không.
Lên đến tầng trên cùng của công ty, cô ra khỏi thang máy, lại không ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đi từ phòng làm việc ra. Ánh mắt cô và anh chạm vào nhau.
Cơ thể cao lớn của anh đứng trước cửa phóng, kéo một cái bóng thật dài trên đất. Anh đẹp trai tuấn tú, áo sơ mi màu xám đậm ôm lấy nửa thân trên cao gầy, nút cổáo mở ra hai chiếc, ánh nắng chiếu lên xương quai xanh tạo ra một vệt bóng nhỏ màu đen, sắc da hoàn hảo, khuôn mặt cao quý lạnh lùng, điềm đạm ung dung.
Giây phút nhìn thấy Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm chầm chậm nhướng mày. Khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng, môi nhếch thành một hình cung nhỏ, như cười như không.