"Không, không có người nào nên làm gì vì ai cả... Ơn huệ của cô đối với mẹ con tôi, tôi rất cảm kích... Những điều này là cô đáng được nhận, bây giờ tình huống của cô cũng không tiện, cứ nhận đi, đừng khách sáo với tôi, có chuyện gì khó khăn thì hãy nói với tôi... Tuy rằng chúng ta không phải chị em ruột, nhưng dù sao cũng đã biết nhau từ nhỏ, tôi thật sự không hy vọng nhìn thấy cô quá chật vật."
Hoắc Miên an ủi...
Không đợi Hoắc Nghiên Nghiên lên tiếng, Hoắc Miên lại nói: "Coi như cô không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho con gái chứ. Con cô còn nhỏ, cần phải được hưởng hoàn cảnh và môi trường tốt đẹp mới được."
"Được rồi, tôi hiểu rõ là cô muốn tốt cho tôi, cô vẫn luôn là người nhìn xa trông rộng như vậy... Nói chung là cảm ơn cô."
Hoắc Miên sắp xếp tất cả mọi thứ cho cô ta, Hoắc Nghiên Nghiên rất cảm kích.
Lúc này, có người gõ cửa...
Hoắc Miên quay đầu ra nhìn liền phát hiện người đến là Thẩm Minh Hi.