Dù Hoắc Nghiên Nghiên thấy bất an trong lòng, nhưng lại cảm thấy có lẽ người đàn ông tên Đại Hải này cùng bọn với mình, nếu không thì ban nãy gã sẽ không nói dối là đã nhận điện thoại của Hoắc Tư Dật.
Nghĩ vậy, Hoắc Nghiên Nghiên mới thầm cảm thấy hơi tự tin.
Khi cặp song sinh bước ra, vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh.
"Các người muốn dẫn chúng tôi đi đâu?" Đậu Đinh tò mò hỏi.
"Đi nơi khác, nói ít thôi." Đại Hải nhỏ giọng nhắc nhở.
Bố Đinh nhìn thoáng qua Đại Hải, cảm thấy ánh mắt của gã hơi khác bình thường, có chút hoảng loạn.
Sau đó bé lại nhìn Hoắc Nghiên Nghiên, không chắc là bọn họ định làm gì nên không lên tiếng.
Hoắc Nghiên Nghiên và Đại Hải dắt cặp song sinh đi trốn. Đi được hơn mười mét, xác định không nghe thấy tiếng ồn bên trong nữa, Hoắc Nghiên Nghiên mới cảnh giác nhìn người tên Đại Hải kia: "Lúc nãy… vì sao anh lại giúp tôi?"
"Vậy vì sao cô phải nói dối, nói anh Dật bảo cô tới?" Đại Hải hỏi lại.