"Thật sự không thấy đâu nữa, chồng à..." Giọng nói của Hoắc Miên bắt đầu run rẩy, đầu óc cô cũng hơi trống rỗng.
Tần Sở nóng lòng, liều lĩnh đẩy từng cửa buồng vệ sinh ra một, thế nhưng anh lại phát hiện toàn bộ phòng vệ sinh đều không có một bóng người.
"Bố Đinh, Đậu Đinh... Đừng chơi trò trốn tìm với daddy và mommy nhé..." Tần Sở lên tiếng thăm dò.
Nhưng mà xung quanh vẫn vắng vẻ, không có tiếng đáp lại anh.
"Chồng à... Anh nói xem bọn chúng có thể đi đâu đây? Không thể nào... Chỉ có một cửa ra thôi mà, chúng ta vẫn luôn đứng ở cửa, nếu như bọn trẻ đi ra thì chúng ta không thể không phát hiện được." Hoắc Miên đã bắt đầu hoảng rồi.
"Đi, chúng ta đi xem video giám sát."
Tuy rằng Tần Sở cũng sốt ruột, nhưng anh vẫn bình tĩnh hơn Hoắc Miên một chút.
Anh nắm tay Hoắc Miên, chạy về phía phòng quản lý sân bay.
Sau khi nói rõ thân phận, người phụ trách sân bay lập tức chiếu lại video giám sát cho hai người.