"Chẳng trách cô lớn như vậy rồi mà vẫn chưa có bạn trai... Thậm chí ngay cả kiến thức thường thức như vậy mà cô cũng không biết."
Tần Ninh: "..."
"Cháu nói cho cô biết nè, tặng dây lưng tức là cột người đàn ông này lại cả đời."
"Hả? Cột cả đời?" Tần Ninh há hốc mồm.
"Vẻ mặt của cô là vẻ mặt gì vậy?" Bố Đinh đổ mồ hôi.
"Cháu gái... Cháu tặng thắt lưng cho Tô Ngự có được không vậy? Đây chính là quà do bạn gái tặng bạn trai, chú ấy là bậc cha chú, cháu lại cột chú ấy ở bên cạnh mình cả đời, như vậy không xấu hổ sao?"
"Cả thế giới đều biết cháu thích Tô đẹp trai mà. Có điều cháu nhỏ quá, đợi đến lúc cháu lớn lên, Tô đẹp trai cũng già rồi... Thật đúng là quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão..." Bố Đinh còn đọc hai câu thơ cổ.
Tần Ninh thật sự cảm thấy tự thẹn không bằng, cháu gái mới ba tuổi nhưng đã là cao thủ tán trai.
"Đúng rồi, vấn đề tuổi tác rất lớn, vì vậy cháu hãy bỏ cái suy nghĩ này đi."