Tần Sở thấy vẻ lo lắng của Hoắc Miên, lập tức đưa tay lên đặt lên lưng cô, định khiến cô yên tâm hơn một chút, Hoắc Miên ngẩng đầu lên nhìn Tần Sở, cười khẽ. Hai vợ chồng ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Lúc này sau lưng vang lên tràng cười…
Sau đó là những lời nói bằng tiếng Anh rất thô tục, chối tai. Hoắc Miên và Tần Sở đều nghe hiểu, đã thế lại còn nghe rất rõ ràng.
Lúc này sắc mặt Tần Sở đã sạm lại rồi…
Hoắc Miên sợ anh xúc động, liền thấp giọng nhắc nhở: "Chồng ơi, em ăn no rồi, chúng ta về phòng đi."
Hoắc Miên đang ở nước ngoài, nên cô cũng biết thêm một chuyện thì chẳng bằng cứ bớt đi một chuyện còn hơn. Hơn nữa hai người họ không dẫn vệ sĩ theo, đối phương có năm người, đều là những người rất cao to.
Anh hùng không sợ bị thiệt trước mắt.
Mặc dù chưa ăn được nửa cái hamburger, Hoắc Miên đã nói là mình no rồi, kéo tay Tần Sở rời đi, định quay về phòng để tránh sự va chạm nhàm chán này.