"Nói, nhưng em cũng biết tính của anh trai em đấy, rất hướng nội, là người tốt khoe xấu che. Anh ấy sợ chị đau lòng nên luôn chỉ nói đến cái hay… nhưng chị có thể cảm giác được, chắc hẳn là bốn năm qua anh ấy đã vất vả hơn cả chị… Mặc dù chị gặp khó khăn nhưng chị có rất nhiều bạn bè, người nhà kề bên… Mà anh ấy thì biết chị đã mang thai, sinh con rồi nhưng lại chẳng thể quay về, cảm giác ấy chắc chắn là rất đau khổ."
Trên thế giới này chẳng có cái gọi là cảm động lây, nhưng Hoắc Miên vẫn có thể tưởng tượng được sự đau khổ, sống không bằng chết của Tần Sở
Thậm chí, cô còn không dám nghĩ xem bốn năm vừa qua, Tần đại nhân đã sống như thế nào, cô sợ là bản thân mình sẽ không chịu nổi mất.
Lời nói của Hoắc Miên lại khiến Tần Ninh im lặng một lúc lâu…
"Không sao, nếu em không muốn nói cũng không có gì đâu mà." Thấy Tần Ninh chần chừ, Hoắc Miên an ủi.