"A? Thật không?" Hoắc Miên căng thẳng sờ lên mắt.
"Mommy, mommy thật ngây thơ đấy, daddy nói gì mommy cũng tin." Bố Đinh không nhìn nổi nữa.
"Vì vậy... ở trước mặt daddy, mommy lập tức biến thành người ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào mà." Đậu Đinh chen miệng.
"Hai đứa câm miệng cho mommy." Hoắc Miên quýnh lên, sau đó nghe theo ý kiến của Tần Sở.
Bởi vì là máy bay đường dài, thế nên thời gian trên máy bay rất lâu. Cho dù ở khoang hạng nhất cũng rất mệt, một nhà bốn người đúng lúc ở cùng một hàng, cách nhau không xa.
Hoắc Miên dựa lên vai của Tần Sở, mơ mơ màng màng.
Tần Sở mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nghiêm túc mở laptop lên, xem những tài liệu mà Hoắc Miên cần xử lý.
Cặp sinh đôi ở bên cạnh lại vô cùng hưng phấn. Ba tuổi, lần đầu tiên xa nhà, nơi sắp đến lại là nước Mỹ, hơn nữa còn là thăm ông bà nội, tâm trạng quả thật vui sướng như sắp bay.