"Vậy... chúng ta phải ra tay chưa?"
"Cậu đi xuống trước đi, để tôi suy nghĩ."
"Vâng, ông chủ."
Sau khi người kia ra ngoài, Nghiêm Nhược Hi có vẻ khá kích động, sau đó bước lên phía trước.
"Khiêm Khiêm, anh còn chưa bỏ được Hoắc Miên sao, đã mấy năm rồi..."
"Chuyện này không liên quan gì tới em..."
"Sao không liên quan chứ. Anh thích cô ta, mà em lại thích anh. Khiêm Khiêm, thứ đau khổ nhất trên thế giới này chính là thích một người không thích mình, như vậy sẽ rất mệt... Em rất mệt, anh càng mệt hơn... Tô Ngự cũng mệt mỏi... Hoắc Miên có Tần Sở, đây là chuyện cả thế giới đều biết, anh cần gì phải ngốc như vậy chứ. Ngay cả chuyện bình thường mỗi ngày mà còn phải theo dõi điều tra. Anh không cảm thấy đây là một hành vi rất biến thái sao?"
Bởi vì không giấu Nghiêm Nhược Hi, thế nên khi cô ta nghe thấy ngay cả lộ trình hằng ngày của Hoắc Miên mà Hoắc Tư Khiêm cũng muốn theo dõi, quả thật cả người đều muốn sụp đổ.
"Ra ngoài."