"Vợ à, bình tĩnh." Thấy dáng vẻ muốn phát điên của Hoắc Miên, Tần đại nhân lại còn có thể bình tĩnh như không, quả thật cũng phải cạn lời.
Hai đứa bé, một đứa giả vờ ăn, một đứa giả vờ ngủ, ngay cả Hoắc Miên cũng không thể làm gì.
Lúc về đến nhà đã hơn mười giờ.
Mẹ Hoắc Miên dẫn cặp sinh đôi lên lầu ngủ, Hoắc Miên và Tần Sở ở trong phòng khách dưới lầu, lên kế hoạch cho hành trình ở nước Mỹ.
Chí Tân về vào lúc này.
"Ơ? Chị, anh rể, hai người còn chưa ngủ sao?"
"Muộn thế này rồi mà em mới về?" Hoắc Miên ngẩng đầu lên nhìn Chí Tân.
"Ặc... Muộn sao? Mới mười giờ..."
"Mới mười giờ? Trước kia có mấy lần em về nhà lúc mười giờ chứ? Công ty tổ chức liên hoan hay là nói chuyện với khách hàng?"
"Ặc..."
"Trả lời cho cẩn thận, chị vừa kiểm tra là biết ngay đấy." Hoắc Miên uy hiếp.
"Thật là, chị à, sao chị lại thích lo chuyện bao đồng như vậy chứ. Em ra ngoài tụ họp với đám bạn thời đại học cũng không được sao?"