"Cô muốn về phe Tần Sở thì cứ đi thôi, nhưng tôi đảm bảo, kết cục của cô chắc chắn sẽ thảm hơn Tống Dĩ Thi nhiều." Nói xong, Hoắc Tư Khiêm bỏ đi không thèm ngoảnh lại, chỉ còn Mạc Tuyết Nhi đứng đó với nét mặt cực kì khó coi.
Quay lại chỗ ngồi chưa được bao lâu, Hoắc Tư Khiêm đã đứng dậy chào tạm biệt, dắt Nghiêm Nhược Hi ra khỏi nhà họ Hướng.
"Tuyết Nhi, con không sao chứ?"
"Cha nuôi, con không sao."
"Con đã gặp được người ta rồi, sau này con định làm thế nào?" Ngài Hướng nhìn Mạc Tuyết Nhi.
"Còn làm sao được nữa, anh ta vô tình vô nghĩa như vậy, con cũng không thể cứ ngẩn ngơ mãi như thế. Nếu anh ta muốn huỷ hợp đồng thì cứ huỷ đi, giờ con đã như chuột chạy qua đường, ai nhìn thấy cũng muốn đánh. Có điều bây giờ con không cần phải đối phó với Hoắc Tư Khiêm vội, trước tiên phải đối phó với con bitch Giản Đồng thối tha kia đã. Không ngờ lúc những bê bối của con lộ ra, cô ta lại giả vờ làm đoá sen trắng. Thật ghê tởm."