"Chẳng phải cô vẫn chưa chết sao?" Giọng Hoắc Tư Khiêm rất lạnh lùng.
"Ha ha… hay cho câu chẳng phải tôi vẫn chưa chết. Tôi hỏi anh, nếu lần này Hoắc Miên bị người ta bắt, anh đã đứng ngồi không yên từ lâu rồi đúng không. Vì sao anh đối xử tàn nhẫn với tôi như thế? Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi còn không bằng một con chó ư?"
"Cô Mạc, tôn trọng là do người khác cho, không phải tự mình muốn là được. Nếu cô đáng để người khác tôn trọng, sẽ không làm ra những chuyện vô liêm sỉ như thế." Nói xong, Hoắc Tư Khiêm từ tốn xoay người. Anh ta giơ tay lên, bóp mạnh cổ Mạc Tuyết Nhi.
"Tôi nhớ là đã nói với cô rồi, bảo cô dạo gần đây sống khiêm tốn một chút. Bên phía Tần Sở đã bắt đầu hành động mà sao cô cứ coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai thế. Cô không nghe lời như vậy, tôi cứu cô kiểu gì?"
"Tôi… tôi nghiện ma tuý bao năm nay, đâu phải anh không biết, có cai cũng không nổi. Tôi đâu ngờ lần này lại nghiêm trọng đến thế?" Mạc Tuyết Nhi thấy hơi chột dạ.