"Cháu Tư Khiêm đó à, mau ngồi đi cháu." Ngài Hướng vẫn khá khách sáo với Hoắc Tư Khiêm.
Hoắc Tư Khiêm cười gật đầu: "Lâu rồi không tới thăm bác Hướng, dạo này sức khoẻ bác có tốt không?"
Ngài Hướng chưa kịp lên tiếng, Mạc Tuyết Nhi đã cướp lời: "Sức khoẻ của cha nuôi đương nhiên là tốt rồi, nếu không sao dám cứu tôi ra khỏi cơn nước lửa. Không giống loại người lòng lang dạ sói nào đó… không màng đến tình nghĩa đôi ta chút nào, bỏ tôi lại không thèm quan tâm…"
"Tuyết Nhi, nói những lời này làm gì. Nào nào, chúng ta ăn cơm trước đã."
Ngài Hướng vỗ tay Mạc Tuyết Nhi, sau đó đi thẳng xuống phòng ăn.
Lúc đi ngang qua Hoắc Tư Khiêm, ánh mắt Mạc Tuyết Nhi đảo qua Nghiêm Nhược Hi như muốn giết người, tràn ngập hận thù.
Nghiêm Nhược Hi lại như không thèm để ý chút nào, kéo tay Hoắc Tư Khiêm, nói cười như thường.
"Cháu Tư Khiêm, vị này là?" Sau khi ngồi xuống xong, ngài Hướng nhìn Nghiêm Nhược Hi đang đứng một bên.