"Đã làm thủ tục ly hôn được hơn một năm rồi."
"Vậy bây giờ cô đang ở đâu?" Hoắc Miên hỏi.
"Sống ở phòng thuê bên ngoài."
"Hai người ly hôn không phân chia tài sản sao?" Hoắc Miên hơi bất ngờ.
Hoắc Nghiên Nghiên cười gằn: "Có một chút tiền cũng bị anh ta chuyển đi hết rồi, nhà thì đứng tên vợ trước của anh ta, tôi chẳng liên quan gì hết."
"Vậy, ai là người nuôi con?"
"Tòa án xử mỗi tháng anh ta phải cho chúng tôi năm nghìn, nhưng anh ta chỉ cho trong ba tháng, liền nói là mình không có tiền nữa, giờ không cho nữa rồi..."
Hoắc Miên đen mặt mắng: "Thật không nhìn ra anh ta lại cặn bã như thế."
"Tôi cũng không ngờ tới, ha ha, lúc trước còn tưởng rằng tìm được tấm chồng tốt rồi, anh ấy sẽ không để ý đến quá khứ của tôi, sống thật tốt với tôi, ai mà ngờ... Có lẽ là số mệnh đi."
"Vậy bây giờ cô đang đi làm à?" Hoắc Miên thấy Hoắc Nghiên Nghiên đang mặc đồ nhân viên trong trung tâm thương mại.