Hoắc Miên chạy chậm tới đỡ lấy cô gái bị vây quanh ở giữa, người đó lại là Hoắc Nghiên Nghiên đã lâu không gặp.
Mấy năm trôi qua, đúng là vẻ ngoài cô ta không thay đổi, nhưng trong ánh mắt lại có thêm vài phần lõi đời.
"Cô là ai vậy? Nói cho cô biết cô bớt lo chuyện bao đồng đi... Chúng tôi đang dạy dỗ người thứ ba không biết xấu hổ này..." Một cô gái hung hăng nói.
"Nghiên Nghiên... Đã xảy ra chuyện gì?" Hoắc Miên khẽ cau mày.
"Tôi không phải người thứ ba, mấy người đó vu oan cho tôi..." Lúc này Hoắc Nghiên Nghiên đã cực kỳ chật vật, tóc tai lộn xộn, cổ áo tung ra.
Có rất nhiều người đứng vây quanh hóng hớt, tình hình quả thật khiến người ta lúng túng.
Hoắc Miên quay đầu lại, vừa muốn nói chuyện với những người kia thì đã nhìn thấy một cô gái đứng ở rìa đoàn người đang cầm một cái túi Hermes màu hồng nhạt.
Đó là Ngụy Oánh, em gái ruột của Ngụy Liêu.