"Bố Đinh... Chú..." Tô Ngự cũng không nghĩ đến mình lại bị một đứa trẻ hỏi đến mức lúng túng.
"Rất khó trả lời sao ạ?" Bố Đinh ngây thơ nhìn Tô Ngự.
"Vấn đề không phải là có khó trả lời hay không, chú cảm thấy chú đã nói với cháu vấn đề này rồi, có lẽ cháu sẽ không hiểu được."
"Chú không nói thử xem thì làm sao biết được?"
"Được rồi, Bố Đinh, chuyện như này, quả thật chú rất thích mommy cháu, thế nhưng mommy cháu không thích chú, chú cũng rất muốn bỏ cuộc. Nhưng chuyện tình cảm không đơn giản như vậy, vui buồn giận hờn căn bản cũng không phải là thứ bản thân con người có thể khống chế. Cho nên cháu hỏi chú đã từ bỏ mommy cháu chưa, chú muốn nói, chú từ bỏ rồi, nhưng mà... Chú chưa chắc đã làm được."
Tô Ngự nói hết một lèo những lời từ đáy lòng, nhất thời cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.